Chuyến di này đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng đẹp đẽ về những người bạn tốt của mình
Để các ban hiểu biết thêm về những nơi tôi đã đi qua tôi xin tường thuật lai chuyến đi như sau: Vào sáng chủ nhật ngày 07/02 tôi cùng các bạn trường,quang,thi và tú tài lên đường đi về miền biển diễn châu mặn mòi.Nơi đây là quê hương của bạn Quang và Vũ..
Chuyến đi cũng khá suôn sẻ ,tôi cùng quang, thi và trường ngồi trên một chuyến xe buýt còn ông bạn tú tài thì đi theo xe xủa người quen và gặp một chút rắc rối.Số là cái xe này bắt khách lung tung hậu quả là bị các bác công an hỏi thăm sức khỏe và phải đút mất 300000đ mới bình yên tiếp bước.Vì vậy dù xuất phát trước chúng tôi mà anh bạn tú tài vẫn cập bến sau chúng tôi 30 phút.Điểm dừng chân đầu tiên là nhà chú quang cà chớn,ôi chà nhà anh chàng này theo nghiệp buôn bán vì vạy trong nhà cơ man nào đồ là đồ.Đồ nhiều đến mức chất đến cả vài thùng poca với oshi vào nhà tắm.Nhà ông bạn này kinh doanh kiểu hàng tạp hóa bán đủ mọi thứ.Trưa hôm đó chúng tôi ở lại ăn ở nhà quang,đó là một bữa ăn ngon,và sẽ càng ngon hơn nếu ko có bàn tay quang vào bếp làm mấy món ăn giảm độ tinh tế.Ăn xong đáng lẽ chúng tôi phải nghỉ ngơi thế nhưng anh bạn trường chiều phải về nên cứ bắt quang dẫn ra biển chơi.Từ nhà quang ra biển khoảng 1km theo lời anh quang thế nhưng theo bản năng chúng tôi đoán nó cũng xa khoảng khoảng 2 đến 3 km,cuốc bộ mà rã cả chân.Đến nơi tôi thấy biển diễn châu khá hũng vĩ chỉ tội lắm rác nhiều rơm,và hơi bẩn thỉu.Thế mà anh bạn trường thấy biển là cứ xồn xồn lên cắm mặt rứa là phi ra biển,hết lột quần rồi cởi áo xong cậu ta nhào ngay xuống biển.Nhìn cậu ta hăng máu như vậy hai thằng dân núi như tui với thi cũng nhào ra luôn.Còn quang và tú tài là dân biển nên ko lạ gì nữa nên ko hăng gì.Chạy nhảy rượt đuổi một trận chán chê thì chúng tôi quay về.3 đứa lúc nãy đâm mặt xuống biển giờ thì ướt như chuột lột cứ quần đùi tồng ngồng mà đi về nhà.Về đến nơi thì anh bạn trường đếch thèm tắm rửa cứ mặc áo quần vào rồi ra bắt xe về tân kỳ….thế là tôi chia tay người bạn đầu tiên trong chuyến đi ….Một lúc sau tú tài cũng phải về theo lệnh bố mẹ…….2 người này chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là chưa đi được nhà vũ .Khoảng 4hkém15 vũ đến nhà quang và chúng tôi (chí có quang,thi,vũ và tôi) đi ..pes..diễn châu.Quán pes gì mà chỉ có 2 máy 4 tay,cơ sở vật chất thật là nghèo nàn tuy nhiên nó cũng đào tạo nên những game thủ như quang thì phải nói rằng lòng người là trên hết.Thật vậy với ý chí quyết tâm thì anh bạn quang nhà ta đó đã tu chí rèn luyện và để trở thành một game thủ pes như chúng ta đã biết.Chơi được một lúc thì tôi cùng thi đi chơi nhà vũ.Nhà vũ xa nhà quang ác đi mãi từ thị trấn vào tận trong làng xóm thôn quê.Đó là một vùng quê yên tĩnh chứ chẳng yên bình.Nơi đây đã đào tạo nên anh bạn vũ bệnh hoạn của chúng ta.Trong lúc chờ đợi bữa tối anh bạn vũ rủ chúng tôi làm bất đẳng thức.Được một lúc anh vũ ra bật máy tính và rủ chơi pes,chơi một lát thì me vũ dọn cơm ra,một bữa ăn ấm cúng và đượm vẻ thôn quê.Trong bữa ăn vũ và anh vũ nói chuyện rất vui vẻ,mẹ vũ cũng rất ân cần hỏi han tình hình học tập của chúng tôi.Ăn xong bọn tôi và anh vũ tiếp tục sự nghiệp pes.Chơi được một lúc tôi thì đang hăng mà cái thằng khỉ thi thì cứ muốn về nhà quang xem bóng đá .Nhưng chiều bạn tôi cùng thi đành chia tay gia đình vũ với lý do về nhà quang để chuẩn bị đồ mai về sớm.Tối hôm đó 3 thằng chúng tôi xem trận đá bong,một trận cầu tẻ nhạt khiến tôi và quang dọn giường đi ngủ sớm.Thằng khỉ thi đệ thì ngồi đến 2h mới cuốc mặt đi ngủ.Sáng hôm sau tui được thưởng thức món bánh mướt diễn châu,khá là ngon và đẹp mắt.Ăn xong tui và thi ngậm ngùi chia tay ông bạn quang và gia đình cậu ta để lên đô lương,kết thúc một chuyến đi thú vị và đẹp đẽ.Chắc rằng tôi sẽ ko bao giờ quên sự hiếu khách và tấm lòng của 2 thằng bạn nơi đây…….Một chuyến đi đã chấm dứt tạm biệt diễn châu và hẹn ngày gặp lai…………(Hết phần một)